Teitan Fan Club
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Teitan Fan Club

Các mem yêu D.C cùng vào đây nào ♥
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
Keywords
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum

Affiliates
free forum

Diễn Đàn

 

 Oneshot ShinRan: Sunshine

Go down 
Tác giảThông điệp
Lona
Admin
Admin
Lona


Tổng số bài gửi : 11
Công danh : 42468
Danh Tiếng : 0
Join date : 05/09/2012
Age : 24
Đến từ : Đất nước phù tang

Oneshot ShinRan: Sunshine Empty
Bài gửiTiêu đề: Oneshot ShinRan: Sunshine   Oneshot ShinRan: Sunshine Icon_minitimeThu Sep 06, 2012 10:50 am

Author: shinran
Souce: MCF
Link: [Only admins are allowed to see this link]

Part 1:


“Năm sau, chúng ta sẽ cùng ngắm hoa anh đào nở nhé ! »

Cô ngước nhìn trời, nhìn những cánh hoa anh đào rơi từ không trung như một trận bão màu hồng, nắm chặt một cánh hoa trong tay, cô cười.

Lời hứa năm xưa đã xa rồi, đã nhạt nhoà mất rồi. ..

Lời hứa không bao giờ được thực hiện...

Cô còn nhớ để làm gì...vậy mà...cô luôn đợi... đợi mùa xuân về và ngắm hoa anh đào nở...

...
...............................................................





Bài hát Sakura của cô ca sĩ nổi tiếng Ikimono vang lên đều đều qua chiếc tai phone màu hồng cô đeo, bài hát chậm rãi và da diết, bài hát không khó thậm chí có những câu được lập lại nhiều lần, lập lại trong nhiều đoạn, vậy mà cô chưa bao giờ hát được bài hát ấy, cô không thể hát được dù đã nghe nó hàng trăm lần...trong suốt nhiều năm...

Cô từng nghĩ sẽ tập hát bài hát này...nhưng... đó chỉ là suy nghĩ trong một tích tắc và không bao giờ cô làm được...Cô cười, bài hát vẫn vang lên, nhấn chìm không gian trong thế giới của cô bằng thứ giai điệu nhẹ nhàng, bất tận...

« Hôm nay, hoa anh đào lại nở rất đẹp, Shinichi ạ ! » -Cô mở điện thoại và gửi dòng tin nhắn đã soạn sẵn sang số máy quen thuộc của anh và tiếp tục bước dọc khuôn viên trong một ngày chiều muộn.

Cô không có thói quen chờ tin nhắn trả lời. Anh luôn bận, cô biết. Và cô luôn đợi anh giống như trước đây khi anh trong lốt một cậu nhóc tiểu học. .Bây giờ vẫn thế, chỉ khác là : cô muốn được đợi anh...Cô không còn mỏi mệt vì chờ đợi nữa...chỉ khác là...cô mong được tiếp tục hy vọng đợi anh...

Dù trãi qua một mùa đông khắc nghiệt thế nào thì hoa anh đào vẫn rực rỡ như thế. Cô ngẩng đầu nhìn những cánh hoa rơi trong gió, vướng nhẹ lên đôi vai thanh mảnh và gầy gò của mình, vướng trên mái đầu rối bù của đứa trẻ nghịch bên cạnh mẹ, vướng trên nếp áo của khách phương xa, cô thấy sắc hồng phớt hoà lẫn cùng nắng chiều mờ dần qua đôi mắt khi vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của một cô gái nào đấy tay trong tay cùng người yêu đi giữa những cánh hoa lả lướt rơi...

Tin nhắn vẫn không được gửi đến.

The cherry blossoms fell,fluttering down
Embacing every bit of my fluttering love
Even now, the strong words you gave me
Remain in my heart, the cherry blossoms dance

.............................................

Năm nay cô đã 27 tuổi và là một bác sĩ khoa nhi. Cô ân cần và dịu dàng vì thế mà các em nhỏ trong bệnh viện rất quý cô, không có cô chúng sẽ không chịu tiêm thuốc và đi ngủ, chúng luôn nằn nặc đòi cô đến dỗ khi ba mẹ chúng không đến thăm vì bận công tác và cũng vì thế mà dù bệnh viện có rất nhiều bác sĩ nhưng cô luôn phải tất bật mọi nơi. Cô không phải vì ham công tiếc việc mà chỉ vì cô đã 27 tuổi, cái độ tuổi bất kì ai cũng muốn có được một chút hơi ấm gia đình với những đứa con nhỏ, muốn được dỗ dành và chăm sóc cho những đứa trẻ đáng yêu. Cô cần một gia đình mà người cô yêu thì không thể cho cô điều đó.

Anh luôn bận, cô biết.

Cô thở dài, miết nhẹ tay lên tấm kính mờ nhìn mưa trút nước và ngoài trời tối sầm, những chú chim ướt sũng rút mình trên tán cây gần bệnh viện, lông chúng xù ra và run lên khe khẽ:

“Mưa bao giờ sẽ tạnh nhỉ?” –Cô nói

“Bác sĩ muốn về nhà rồi ạ?” –cô bé con mà cô chăm sóc trở mình, thức giấc.

“Chị xin lỗi đã làm em thức…” -giọng cô cuống cuồng. Thật ra cô bé con bị suy tim, cô bé rất khó ngủ dù mỗi khi thức tim cô bé lại đau…

“Có sau đâu ạ. Em vốn rất tỉnh ngủ…mà như thế cũng hay…cứ mỗi khi tim đau…lại biết mình vẫn còn sống…” Cô bé con mỉm cười dịu dàng. “Hôm nay bác sĩ có vẻ không vui…em không thích nhìn thấy bác sĩ buồn…”

“Chị không sao…chỉ là …chỉ là đang nghĩ về tương lai mà thôi” Cô ái ngại quay mặt đi.

“Kết hôn và lập gia đình ấy ạ?”

Cô không trả lời. “Lập gia đình” và “kết hôn” đúng là những gì mà những người ở tuổi của cô nghĩ đến với nụ cười hạnh phúc, cô cũng đã từng nghĩ nhưng chỉ là cái nhíu mày lặng lẽ, chỉ là tiếng thở dài khi nhận được hoa và quà của những anh chàng nào đấy mà cô không nhớ tên, thậm chí không hồi đáp, thậm chí không bất ngờ, dần dần họ cũng hiểu trái tim cô đã không còn chỗ trống cho bất cứ ai nữa và họ biến mất trong biển người mênh mông giống như khi họ đến…”Kết hôn” và “Lập gia đình” một lần nữa lại hiện về trong tâm trí cô qua giọng nói trẻ thơ đầy xáo động.

“Bác sĩ không muốn lập gia đình sao?” –Cô bé con nghiêng đầu nhìn cô.

“Chị đã có một gia đình rồi kia mà! Em và những đứa trẻ khác là người thân của chị…Những đứa trẻ mới sinh trong bệnh viện này, chị xem như là con mình và vui mừng khi chúng chào đời bình an…”

“Bác sĩ không buồn khi chúng chỉ là những đứa trẻ bệnh tật à?”
Cô giật mình quay lại nhìn, khuôn mặt nhợt nhạt và bờ môi tím tái ấy của cô bé con làm cô thấy nhói lòng.

“Mẹ em đã rất sung sướng khi chị em của em chào đời. Chúng em sinh đôi. Mẹ từng nói sinh đôi là phúc. Thế mà cả hai đều bị suy tim. Dù em thấy bà cười nhiều nhưng cứ vào mỗi tối, bà lại khóc. Đâu có ai muốn có những đứa con bệnh tật đâu chứ…” Rồi cô bé con khóc, mắt nó ngấn nước, một tay lau nước mắt, một tay bóp chặt vào ngực áo, có lẽ tim nó lại đau…

“Chị em bảo, sinh ra trên đời đã là phúc rồi, cứ sống cho hết hôm nay. Em đã vì những lời nói đó mà không bao giờ bỏ cuộc. Rồi chị em lên cơn đau tim mà chết, mẹ đã không còn cười nữa, bà không còn nhìn em mà cười nữa, em rất muốn khóc nhưng lại không được…cứ mỗi lần em khóc, tim sẽ đau dữ dội…” -giọng cô bé đầy khó nhọc…

“Đừng nói nữa. Tim em đang đập loạn nhịp lên kìa. Hãy bình tĩnh. Hít thở sâu nào…”: Nhìn cô bé run lên bần bật, cô hốt hoảng. Các y tá cũng nhanh chóng đến sơ cứu.

“…em khóc…tim sẽ đau…nhưng…em không khóc…tim sẽ còn đau hơn…Bác sĩ có hiểu không…?” -Gịong cô bé đứt quãng, yếu ớt nhưng vẫn cố thì thầm bên tai cô...“Em…không muốn…không muốn…thấy…bác sĩ…buồn…” rồi cô bé con ngất đi sau khi được tiêm thuốc.

Khi biết cô bé đã qua giai đoạn nguy hiểm, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô lại bật điện thoại

“Shinichi này, cô bé mà em nói với anh, một lần nữa lại được cứu sống. Thật là kì diệu phải không anh? Cuộc sống thật kì diệu. Ước gì phép màu cũng đến với em?”

Tin nhắn được gửi đi và cô bất giác phát hiện khoé mắt mình ướt đẫm. Cô bé con đã trãi qua nhiều cuộc phẫu thuật dù bệnh tình vẫn không thể chữa khỏi nhưng cô bé con vẫn sống, dù sợi dây kết nối với thế giới mỏnh manh đến đâu, cô bé con cũng kiên trì vượt qua, chính cô bé con và những đứa trẻ ở đây đã giúp cô vững tin hơn, ít nhất thì cô cũng phải sống cho đến lúc nhìn thấy những đứa trẻ mà cô xem như người thân này lớn lên và trưởng thành. Ít nhất thì vẫn có thứ để cô mong đợi.

Nhưng…

Ước gì phép màu cũng đến với cô…!

Part 2






Trong đời cô chỉ có hai mùa xuân và thu. Trong đời cô chỉ chờ đợi hai mùa xuân và thu.

Mùa xuân cô dành cho Shinichi…Mùa có hoa anh đào bay phất phới trong cơn gió heo may mà mỗi giấc mơ cô đều mong những cánh hoa ấy mang Shinichi trở về…nhưng…đó chỉ là những giấc mơ dang dỡ…

Còn mùa thu, cô không biết, cô chỉ biết mỗi khi vô tình trông thấy sắc vàng hanh nhàn nhạt trãi dài trên nên trời cùng những tia nắng le lói xuyên trượt tầng không in trên mặt đất, cô thấy lòng nhẹ nhõm.

Mùa thu không đẹp, mùa thu quá buồn, mùa thu chỉ là mùa chuyển giao giữa những ngày hạ tàn và bắt đầu đông cô độc…nhưng…cô lại mong đợi nó.

Không hẳn vì tình cảm của cô nhạt nhoà, không hẳn vì cô trở nên lãnh đạm với những sắc màu ấm nóng, không hẳn vì cô đã qua cái tuổi 20 đầy mơ mộng, không hẳn…

Chỉ là…mùa thu…không có Shinichi…

Chỉ là…mùa thu…không ghét cô…

……………………………………………….

“Ước mơ của em là được vẽ thế giới xung quanh với những cánh đồng hoa và đàn chim trên trời, vẽ bầu trời không phải là màu xam xám của những ngày mưa khi trông ra từ cửa sổ phòng bệnh mà bằng sắc xanh đầy hy vọng. Rồi em sẽ vẽ bác sĩ trong mùa thu lá rơi nhuộm đỏ nhưng với một ánh mắt trong veo của một ngày xuân…” –Cô bé nói với nụ cười sáng hiếm hoi “Ước mơ của em là được vẽ bằng trái tim không nguyên vẹn này… Được vẽ nên cuộc sống cho chính mình”

Ngày ấy, cô trông theo đôi tay gầy guộc của cô bé con chỉ về phía chân trời xa thẫm, nơi mặt đất và bầu trời kẻ thành hai hàng song song với ánh mắt đầy nghi hoặc và cảm thông…Liệu phép màu có thể một lần nữa ban cho cô bé ấy được sống?

Từ khi Shinichi không còn bên cô, từ khi Shinichi bỏ đi, cô đã không còn tin vào phép màu, đơn giản hơn cô không dám tin vào nó nữa. Niểm tin là thứ rất dễ vơ vụn và rất khó phục hồi.

“Em sẽ đợi” Tiếng cô bé vang lên rạch ròi, cương quyết…đầy xót xa.

Và cô nghĩ đến những ngày tháng ngút ngàn phía trước, thấy lòng hẫng buồn. Nỗi buồn như người đi giữa sương lạnh không bao giờ tìm được hòn than sưởi ấm và rồi chết dần trong cuộc tìm kiếm bất tận.

Đợi…Đợi gì kia chứ?!

…………………………………………………….

Cô nhớ, có một ngày, cô bé con đã đưa cô một tờ giấy trắng, bảo cô nhắm mắt lại và vẽ những thứ hiện ra trong đầu, vẽ những thứ mà cô nghĩ. Và cô cũng nhắm mắt nhưng cô không vẽ, chỉ viết lên giấy dòng chữ nghệch ngoạc tên anh “Shinichi Kudo” . Rất nhanh sau khi mở mắt ra, cô xoá tên ấy đi, rất nhanh cô thay một tờ giấy vẽ khác và cố hình dung ra những thứ khác thân thuộc với cô để vẽ nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn, những con đường cắt qua nhau không một bóng người, thành phố Tokyo trong mưa với nhấp nhô những chiếc ô đen dị dạng, một ngày hoàng hôn đỏ ối như máu…và…cô đã thôi không bắt mình phải vẽ nữa. Những gì cô nghĩ đến, những gì cô nhớ đều có anh ở đó. Nếu vẽ chúng ra, nếu viết chúng ra, cô sợ mình sẽ bật khóc, sẽ gục ngã.

Và cuối cùng cô đã khóc. Cô ôm lấy cô bé con và khóc. Cô bé không hiểu vì sao cô khóc, nó chỉ đáp lấy cái ôm từ cô là nụ hôn nhẹ lên trán, rồi nó cũng khóc.

Cơn gió cuối ngày se lạnh thổi bay bức tranh của cô bé con: Bức tranh với đồng hoa, cánh chim, bầu trời. Gío cuốn chúng bay lên cao rồi mất hút.

Gío cuốn ánh mắt nâu trong veo trong bức tranh lên cao…mất hút…

………………………………………….


“Có thật chỉ cần ghép tim em sẽ sống không?” Cô bé hỏi nhưng dường như không cần câu trả lời.

Cô bé luôn hỏi có phải chỉ cần ghép tim là sẽ sống, cô cũng đã gật đầu không biết bao nhiêu lần nhưng câu hỏi vẫn không ngừng. Chính cô bé cũng không tin được điều mà cô nói, điều mà khoa học đã chứng minh, điều mà cô bé thấy hằng ngày qua truyền hình về những cuộc ghép tim mang lại cho con người sự sống mới… Cô đã nghĩ cô bé sẽ vui khi cô nói đến việc ghép tim, nhưng có lẽ trái tim của cô bé có những lí lẽ khác.

“Ai sẽ cho em trái tim quý giá của họ chứ?”

Có vẻ cô đã đoán trước cô bé sẽ hỏi như vậy nên cô chỉ im lặng lắng nghe. Mà đúng hơn thì cô không biết phải trả lời thế nào? Cô bé sống đồng nghĩa với người khác phải chết?

Chết để rồi tái sinh, tái sinh rồi lại chết. Phải chăng ngay từ đầu nên chấp nhận số phận thay vì cứ vật lộn đấu tranh với nó. Vì cuối cùng rồi ai cũng sẽ phải chết…

Cô cũng vậy…

Cô bé cũng vậy…

Anh cũng vậy…

Cô cười với suy nghĩ của mình. Nếu nói thế thì bác sĩ là gì? Bệnh viện là gì? Nói thế thì cô tồn tại làm gì? Cô bé con sống đến ngày hôm nay có ý nghĩa gì?

“Đừng bi quan như thế em ạ! Rồi Thượng Đế sẽ có cách!”

“Em sẽ phải chấp nhận trái tim mới như thế nào?”

“Rồi em sẽ quen”

“…”

Vì cô bé, cô tin phép màu sẽ lại xuất hiện…

……………………………………………………

Và mùa thu năm sau đó đã có người hiến tim. Đó là một cậu bé trạc tuổi cô bé, cậu bé chết vì tai nạn xe và bệnh viện đã xin gia đình cậu bé trái tim quý giá đó. Ca phẫu thuật ghép tim nhanh chóng tiến hành.

Nó đã thành công ngoài mong đợi.

Cô chỉ nhớ là cô đã rất vui mừng

Còn sau đó…

Cô không nhớ.

Đã ba năm rồi kẻ từ dạo ấy. Thời gian trôi qua nhanh đến nổi khiến cô ngỡ ngàng. Bây giờ, cô không còn là một bác sĩ nữa, cô đã xin nghĩ việc vì cô rõ hơn ai hết, cô không hợp với việc chăm sóc người khác, cô không mang lại cho họ yêu thương vì bản thân cô đã có quá nhiều tổn thương. Dùng thứ tình cảm cạn kiệt và ít ỏi ấy để đáp lại tấm chân tình mà họ giành cho cô là việc làm quá nhẫn tâm. Cuối cùng thì cô cũng hiểu dù có muộn màng.

Cô cần phải đi tìm cho mình cảm giác chạm vào cuộc sống.

Rồi cô trở thành nhà văn, cô viết về cuộc sống của mình, dàn trãi chúng ra để chiêm nghiệm. Cô có quá nhiều thứ để lưu giữ, cô không thể giữ chúng mãi trong trí nhớ được và rồi cô sẽ quên nên cô quyết định viết chúng ra giấy, viết lại những điều đã bỏ lỡ. Viết chúng ra không để làm gì hết, viết chúng ra để cô được khóc mà thôi.

………………………………………..

……………
…….


Hôm nay cũng là một ngày cuối thu với nắng nhạt, cô đến nghĩa trang đặt hoa lên mộ của Shinichi và cô bé con. Cô đứng ở đấy khá lâu và nhớ đến mùa thu ba năm trước, đã có một cô gái khóc trong mưa, khóc nức nở, nhàu nát bức tranh về bầu trời và cánh chim trong tay. Cô gái khóc khi dòng người trên đường phố Tokyo vội vã về nhà với những chiếc ô đen. Không ai để ý đến cô gái. Cô gái cũng không để ý đến ánh mắt mọi người nhìn mình. Cô khóc khi bệnh viện báo tin cô bé con đã chết vì trường hợp loại thải hiếm gặp sau phẫu thuật.

Cô bé đã nói “Trái tim em sẽ không chấp nhận đâu. Em cũng không thể chấp nhận trái tim mới. Trái tim này không có lỗi…nó không thể bị thay thế…”. Và cô đã phớt lờ. Cái gì là không thể, cái là có thể chứ.

Kể từ ngày ấy cô cũng không gửi tin nhắn cho Shinichi nữa. Cô đã xoá hết tất cả tin lưu trong hộp thư đi. Cô biết rõ mà tin nhắn sẽ không bao giờ được gửi đến dù cô có gửi hàng trăm tin, hàng ngàn tin đi nữa.
Về Đầu Trang Go down
https://shinxran.forum-viet.com
 
Oneshot ShinRan: Sunshine
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» ( Oneshot - ShinRan ) Nụ hôn đầu
» [Oneshot ShinRan] Lời anh chưa nói
» Oneshot [shinran] : Amaya - Mưa đêm.
» [oneshot ShinRan] Mưa và nỗi buồn
» ONESHOT [SHINRAN] GƯƠNG

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Teitan Fan Club :: One-short-
Chuyển đến